Năm 2014,Đồng Thị Chúc đã đạt giải GIẢI LỤC BÁT TRĂNG BẠC trong Cuộc
thi Thơ Lục Bát “Tổ quốc và Đạo pháp” với bài thơ: “Làng ơi!”
Nhà thơ NGUYỄN TRỌNG TẠO nhận xét:" Đồng Thị Chúc viết lục bát như không khó khăn lắm. Dòng mạch thơ thường trôi chảy một cách nhẹ nhàng, thanh thoát. Vần điệu cũng rất tự nhiên như không phải cố ý sắp xếp mà thành… Câu thơ như không. Như thốt ra thì nó đã là thơ. Ấy là cái chất “nữ tính” rất đáng quý của người phụ nữ chân quê tiềm ẩn tự bao giờ… Và ta cũng thấy một khả năng lục bát như được sinh ra từ hồn quê chân mộc nhưng cũng đầy trải nghiệm trường đời".
“Lục bát dâng tặng người xưa” ta thấy rưng rưng về một nữ phận đa cảm, đa đoan, chân thành, hồn hậu và giàu nghị lực để vượt qua số phận. Và ta cũng thấy một khả năng lục bát như được sinh ra từ hồn quê chân mộc nhưng cũng đầy trải nghiệm trường đời. Đó là những riêng tư mà chị muốn gửi lại cho người khi đã “Nhận ra lọn tóc bạc ngang mái đầu”.
Còn nhà phê bình văn họcTHÁI DOÃN HIỂU lại thơ Đồng Thị Chúc là "Điệu tâm hồn của nữ thi sĩ đọng lại ở những vần lục bát rất riêng tư cốt cách dường như là những tiếng thở than nhẹ, e ấp tâm linh, sám hối thủ thỉ… và đau, đau lắm. Phải chăng, nỗi đau là di sản của nàng thơ. Nàng ban hạnh phúc bằng cái giá của thương đau.Lục bát riêng của Đồng Thị Chúc là những lời tự sự, tự hát, tự ru về chính mình, nay mở lòng ra cùng bạn đọc tri kỷ".
Ban biên tập Họ Đồng Việt Nam xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc chùm thơ của tác giả Đồng Thị Chúc.
LÀNG ƠI!
Kính tặng Làng Châu – Làng tôi
Nửa đời bươn trải nơi nơi Về tìm lấy chút thảnh thơi với Làng Run run chân bước khẽ khàng Con tim đập giữa muôn vàn nhớ mong
Nơi xa xôi vẫn ngóng trông Vẫn xin Làng mở rộng lòng đón đưa… Giờ dừng chân ở ngõ xưa Lũy tre xanh ngắt như vừa đi đâu.
Vũng sâu trước có Quán Cầu(1) Làng thường dâng cháo chia sầu chúng sinh. Xưa kia Làng dựng mái Đình Sao không thấy nữa hay dinh nơi nào?
Một mình bước thấp bước cao Rẽ sang lối giữa hướng vào gốc đa Lẽ nào mình mắt bị hoa? Rõ ràng trước có cây đa chỗ này
Cạnh đây là chiếc cổng xây Nhặt viên gạch vỡ lòng day dứt lòng Nặng nề quay gót đi vòng Giếng Thần(2) xem nước còn trong không nào?
Quanh bờ cỏ dại thấp cao Soi không thấy bóng, lòng sao rối bời… Rưng rưng tôi gọi giữa trời Làng ơi! thuở tuổi chín mười giờ đâu?!
_____ (1) Một địa danh của Làng Châu (2) Tên giếng của Làng Châu
NGƯỜI VỢ LIỆT SỸ
Tặng chị Tuyết có chồng hy sinh tại Thành cổ Quảng Trị
Người đi đi mãi không về Em giờ tóc đã nhuốm bề sương mai
Vẫn mơ vẫn đợi bóng ai Với đêm với tiếng thở dài… dài sao!
Thương người hồn lạc nơi nao Thương em đơn chiếc ra vào đơn côi.
. NHẸ
Mặc người ham chữ Bả Vinh Riêng ai vẫn giữ chữ Tình trắng trong
Kiếp người sắc sắc không không Xuôi tay nhắm mắt bềnh bồng hư vô
Chẳng lo cất chẳng lo cho Nhẹ bay theo gió nhẹ đò theo sông.
. XUÂN MIỀN QUAN HỌ
Hoa xuân nở giữa đồng làng Liền anh Liền chị cùng sang Hội Đình Hát câu Quan Họ “Trúc xinh” Ru hoa xuân với ru tình quê ta.
THĂM CỤ NGUYỄN DU
Chiều hôm thăm cụ Nguyễn Du Nghe mênh mang vọng tiếng ru Thúy Kiều Cảnh sao cảnh vẫn tiêu điều Hắt hiu cơn gió thổi chiều se se. Vẫn đây nấm mộ sè sè Thấp cao ngọn cỏ nghiêng che hương tàn. Thanh minh mà chẳng ríu ran Vắng hoa tươi cũng vắng tàn giấy bay. Án xưa thờ phụng nơi này Không phơi sương lại như dày phong sương. Trông lên đôi hạc mà thương Mỏi mòn chân nhỏ theo đường thời gian… Dạo xem nơi hội thi đàn Chắc là nắng dội mưa tràn nhiều phen. Phòng văn đóng cửa cài then Trộm nhìn trang sách mờ chen bụi mờ. Khóc người đâu đợi bao giờ Nghiêng trang thơ gạt lệ chờ hôm nay.
Tháng 3-1998
VỀ MIỀN - NẮNG - GIÓ
Kính tặng miền đất Nghệ Tĩnh.
Tôi về thăm lại nơi xưa Một ngày nắng tưởng như chưa bao giờ Hàng cây đứng lặng như tờ Thoảng cơn gió lại đu đưa gió Lào. Tôi về gặp lại tiếng chào “Choa” “mi” “răng” “rứa” tiếng nào cũng vui. Tôi về tìm chốn bùi ngùi Chắp tay khấn lạy xin lùi nỗi đau . Tôi về cùng bạn tìm nhau Bát chè xanh chát đậm màu chất quê.
Thật thương trong nắng giữa hè Dáng khom bóng chị đổ về lúa khoai. Đất cằn thấm đẫm mồ hôi Đã nuôi thành những lớp người trung kiên, Đã nuôi bao bậc tài hiền Để danh sáng khắp mọi miền gần xa… Tôi về như thể về nhà Bâng khuâng nỗi nhớ khi xa chốn này… Kỳ Anh, 8-2001
CŨ CÀNG
Cũ càng như mẹ tôi xưa Áo nâu khăn vấn nắng mưa đội đầu. Cũ càng chị gái làm dâu Mặt chồng ít gặp dãi dầu tháng năm. Cũ càng thân những con tằm Chỉ ăn lá lại biết nằm nhả tơ. Cũ càng thuở học y tờ Đói cơm rách áo biết mơ thành người. Cũ càng câu hát buông lơi Đưa anh đưa chị một đời bên nhau. Cũ càng chữ Hiếu làm đầu Công cha nghĩa mẹ dám đâu xem thường. Cũ càng trên kính dưới nhường Anh em đùm bọc mà thương nhau cùng. Cũ càng đai áo quần chùng Vua ra cày ruộng đau chung đói nghèo Giúp dân qua cảnh gieo neo Sáng trong Tâm Đức – gương treo muôn đời.
Cũ càng ngoảnh mặt có người Cũ càng tôi nhặt mang phơi cho mình.
Đồng Thị Chúc là nhà khoa học (về điện tự động) làm thơ.
Bà sinh ra ở Làng Châu,Cao Xá,Tân Yên,Bắc Giang. Hiện đang sinh sống tại: 56, Ngõ 371/9 Phố Kim Mã, Ba Đình, Hà Nội Dien Thoai: 043 8460248 Fax: 043 771 2646 Điện thoại: 0912224057 Email:chucdt11@gmail.com bạn đọc yêu thíchhttp://langchau.blogtiengviet.net/
CÁC TÁC PHẨM ĐÃ XUẤT BẢN:
1.GÓT CHÂN TRẦN (NXB Thanh Niên 1992) 2 . LỤC BÁT DÂNG TẶNG NGƯỜI XƯA (NXB Hội Nhà Văn 2012) 3 .LỤC BÁT DÂNG TẶNG NGƯỜI XƯA (Tái bản có bổ sung – NXB Hội Nhà Văn 2013)