VÀNG QUÊ

Vàng chi vàng rực thế này

Vàng như hoa cải nở đầy bãi quê

Sắc hoa dẫn lối ta về

Thương hoa cải một thương quê bao lần .

                                                                 ĐTC

THƯƠNG QUÊ

Muốn về tắm lại dòng sông

Thỏa thuê bao nỗi nhớ mong tháng ngày .

Thương mình trải mấy đắng cay

Thương quê vẫn những hao gầy nỗi quê .

                                                              ĐTC

NHẸ

Mặc người ham chữ BẢ VINH

Riêng ai vẫn giữ chữ TÌNH trắng trong .

Kiếp người sắc sắc không không

Xuôi tay nhắm mắt bồng bềnh hư vô

Chẳng lo cất chẳng lo cho

Nhẹ bay theo gió nhẹ đò theo sông .

                                                          ĐTC

RÉT ĐƠN

Phụ họa với Rét Đêm của NTT

Sớm mai sương muối rơi dầy

Em ra đồng với một ngày rét run

Cái chân lặn ngụp trong bùn

Cái lưng hứng trọn gió nguồn buốt tê

Tay ôm bó mạ vỗ về

Con tim thâu hết mọi bề rét đơn .

Rét Đêm,  anh rét không em

Rét Đơn – em gánh từ đêm sang ngày .

                                                               ĐTC


LÚNG LIẾNG

Lúng liếng là Lúng liếng ơi !

Lúng liếng trốn chạy để tôi đi tìm

Lúng liếng như thể cánh chim

Tôi tìm không thấy đành chìm Bến Mơ .

                                                      ĐTC


RU CHIỀU

Người ta hội Quán hội Đình

Còn tôi ngồi hát một mình “ Còn duyên...”

Câu ca ru khắp mọi miền

Ru tôi chút phận Thuyền quyên cuối chiều !

                                                                  ĐTC


TÌNH YÊU

Một thời yêu chỉ cầm tay

Mà sao mình cứ đắm say với mình

Chẳng câu thề thốt chung tình

Mà nguyên vẹn mãi dáng hình trong nhau .

                                                                 ĐTC


ĐƠN PHƯƠNG

Cái thời người ấy trong tôi

Một ngày không gặp đứng ngồi không yên

Biết là mình quá vô duyên

Gió đằng lưng cứ ngang nhiên đập vào (*) .

Người dưng ơi khổ làm sao

Càng giơ tay gạt càng dào dạt mong

Ngước trông bảy sắc cầu vồng

Thắm màu người nhạt rực hồng một ta

Đêm đêm những oán trăng già

Chẳng soi cho tỏ tình ta với người .

Thế rồi người ấy mù khơi

Thế rồi ta cũng thành người bến xa .

Ngày đi qua tháng đi qua

Nỗi xưa chỉ thoáng mưa sa chợt về .

Cái ngày gặp lại bây giờ

Thấy thương thấy trách dại khờ ĐƠN PHƯƠNG .

                                                                           ĐTC

(*)   Gió sao gió đánh đằng lưng

      Dạ sao dạ nhớ người dưng thế này ( Ca dao)